Đã nhiều năm nay, anh tự nhủ sẽ cùng ba mẹ đi đây đi đó, có lần đã lên kế hoạch, ba hào hứng mong chờ rồi đổ bể… Hôm nay, anh nghẹn ngào đi cùng ba trên chặng đường cuối.
Anh chị em đều lập nghiệp ở thành phố, ba mẹ vẫn chọn sống ở quê. Ông bà nói, khi nào già yếu mới tính chuyện nhờ con cái chăm sóc.
Nhiều lần anh gửi tiền, ba mẹ nếu chịu lấy cũng chỉ cầm một ít. Ba mẹ không tiêu xài nhiều, rau củ quả trong vườn, trứng nhặt ăn không hết còn đóng gói gửi cho con cháu. Mua quần áo, quà cáp ông bà lắc đầu giận lẫy vì xót tiền con, cùng lắm chỉ cầm vài viên thuốc bổ, thực phẩm chức năng như niềm an ủi tuổi già.
Sau anh nhận ra, thứ ba mẹ thiếu có chăng chỉ là những chuyến đi, bước ra bên ngoài, đi ra thế giới cùng với con cháu. Cả một đời, bố mẹ quanh đi quẩn lại chỉ ở làng xã, đến khi con ra phố lập nghiệp thì quen thêm chặng đường từ nhà ra phố bằng tàu xe hoặc những chuyến bay.
Anh ấp ủ kế hoạch sẽ đi đây đi đó cùng ba mẹ, các chuyến đi trong nước, rồi bước qua bên kia cửa khẩu. Anh giục nói ba mẹ làm hộ chiếu, để khi cần có ngay. Chỉ mấy ngày sau, ba gọi vào háo hức khoe, ba mẹ có hộ chiếu rồi.
Anh tìm chỗ để đi rồi lại kẹt việc này, vướng việc kia. Khi thì đi cùng đồng nghiệp, khi lại là lời mời tân gia của người bạn, khi là buổi hẹn hò với nhóm bạn cũ… Hay vừa nghe tin họp lớp phổ thông, anh liền đặt vé về bay ngay về quê vào dịp cuối tuần.
Anh tính toán, ở lại một hai hôm để đưa ba mẹ đi nghỉ ở biển. Nhưng rồi, sau buổi họp lớp chính thức thì còn họp phụ, họp tổ, họp nhóm… anh chỉ trở về nhà khi đã say khướt. Đến ngày đi, còn chưa kịp ăn với ba mẹ một bữa cơm.
Anh chữa cháy với lời rủ rê: “Hay hôm nào ba mẹ vào, rồi đi…” rồi tự thấy ngượng ngùng. Đã bao lần ông bà vào thăm con cháu, nhưng vợ chồng anh sáng đi làm, tối mịt mới về. Bố mẹ loay hoay trong nhà, cùng lắm chỉ ra khỏi nhà khi đi ăn uống, xem phim ở trung tâm thương mại – nơi họ càng thấy trống vắng, lạc lõng – nên lại quay về quê sớm.
Rồi anh cũng đặt được tour đưa ba mẹ đi Thái Lan, chuyến đi 4 ngày 3 đêm. Đến gần ngày, anh sốt sắng gọi em út, nhờ thay anh đưa bố mẹ đi giúp, anh lại kẹt việc. Nhưng đột xuất, gấp gáp, không ai thu xếp được, đùn đẩy qua lại. Anh tặc lưỡi, thôi đành hủy chờ năm sau.
Nhiều dự định đi cùng ba mẹ của anh sau đó tiếp tục bị trì hoãn. Dường như chỉ cần một lý do rất nhỏ, anh cũng bao người đã có thể dễ dàng khước từ bố mẹ, để họ lại phía sau tất cả.
Anh lại vớt vát, dịp Tết là con rảnh, mình đi cho thư thả. Ba mẹ khoát tay: Con cứ lo việc của con, Tết nhất là phải ở nhà. Người trẻ chọn đi du lịch dịp Tết nhưng người già thì không thể rời quê vào ngày này.
Anh lại tự nhủ với lời hẹn: Hè này, con sẽ đưa cu Bon về chơi với ông bà. Sau lại lắc đầu, sắp tới con vào lớp 1, con còn phải học thêm, học chữ.
Mẹ gọi trong đêm, giục anh về ngay. Ba đang nằm viện… Buổi sáng ba đi bộ thể dục, bị trượt chân ngã ở gần đường ra bờ sông. Con sông nơi tuổi thơ ba thường dẫn anh ra gánh nước, học bơi, chơi đùa thỏa thích, hay đêm đêm ra ngồi câu cá, kể chuyện…
Ba không qua khỏi. Chặng đường anh đi cùng ba lại là chuyến đi cuối cùng của cuộc đời ông.
Ba đi để anh lại với những lời lỡ hẹn về những chuyến đi, kế hoạch đã không giờ có thể thực hiện. Dù có bao nhiêu thời gian và tiền bạc đi nữa. Chúng ta xa xỉ thời gian vào nhiều thứ nhưng lại quá hà tiện với chính bố mẹ mình.
Cuốn hộ chiếu mang tên ba vẫn chưa một lần được đóng dấu…
Hoài Nam
Nguồn: Dân trí